Vô ơn, vô cảm, vô lễ là những điều dễ nhận thấy ở nhiều trẻ hiện nay. Lỗi đầu tiên thuộc về chúng ta – những bậc cha mẹ của chúng. Đừng đổ lỗi hay ngụy biện này nọ, hãy trung thực nhìn nhận, ta sẽ thấy con em mình chính là nạn nhân của chúng ta khi còn nhỏ và cả khi chúng trưởng thành về thể xác bởi sự nuông chiều thái quá. Chính bạn đã tạo ra những đứa con vô ơn nhờ sự nuông chiều của mình.
Cha mẹ nào cũng mong muốn con thành đạt, trở thành một người tài giỏi. Nhưng trước khi mong con thành danh thì hãy giáo dục con thành “Người” trước đã – thành, “Người tử tế”, tử tế với cha mẹ, và tất cả mọi người. Một người tử tế chắc chắn không phải là người vô ơn”.
Chúng ta đôi khi vì thương con mà nuông chiều mù quáng, tước đoạt đi những cơ hội trưởng thành và tạo nên những con người ích kỷ, chỉ biết được cung phụng, hưởng thụ chứ không biết phục vụ và yêu thương. Ngay từ bé, vào sinh nhật, các bậc làm cha làm mẹ ngày nay đã biến con thành cái rốn của vũ trụ, là ông trời, là bà hoàng, luôn được chiều chuộng, mà quên dạy con một lời cảm ơn ba mẹ. Bởi, vào cái ngày mang con đến cuộc đời này, cha mẹ vui nhiều, nhưng lo lắng, nhọc nhằn biết bao nhiêu cho xuể. Nhưng tuyệt nhiên, không một lời cảm ơn. Đó là tại người lớn đã khiến trẻ coi đó là hiển nhiên, không cần biết ơn.
Một đứa trẻ được bao bọc từ nhỏ, cơm đút tới miệng, nước dâng tận môi, được dành cho những món ăn ngon, đồ chơi đẹp, muốn gì được nấy mà không biết những thứ đó từ đâu ra thì lớn lên chắc chắn đứa trẻ đó sẽ thành một con người chỉ quen hưởng thụ, nếu không được đáp ứng sẽ quay lại oán trách cha mẹ, trở thành đứa con vô ơn lúc nào không hay.
Một đứa trẻ được cha mẹ bảo bọc từ trong trứng nước, không từng sứt đầu mẻ trán, không từng đi xa một mình, không từng được thực hiện ước mơ… chắc chắn sẽ lớn lên với tâm lý ỷ lại và thụ động, chỉ trông chờ vào sự xếp đặt của người khác. Một đứa trẻ không quen lao động, không biết cha mẹ mình đã khổ cực thế nào để kiếm tiền thì chắc chắn xem việc được nuôi nấng, bảo bọc là chuyện đương nhiên, không cần phải biết ơn dưỡng dục.
Những đứa trẻ được giáo dục thế nào sẽ hình thành tính cách như thế đó. Mà tính cách của một con người đâu phải một ngày một bữa mà thành? Tùy nếp nhà, tùy sự dạy dỗ của gia đình mà ra. Nhiều người vẫn đang tự hào về nuông chiều con và hiểu sai về quyền trẻ em. Quyền trẻ em sinh ra để bảo vệ trẻ khi bị bạo lực, còn vẫn khuyến khích dạy dỗ trẻ. Thế mới có những đứa trẻ được sinh ra trong gia đình có cha mẹ dạy dỗ tốt nên rất ngoan và có trách nhiệm với cuộc sống của chúng nói riêng, cũng như xã hội nói chung.
Lòng biết ơn của trẻ, không phải là cần con phải trả lại công ơn sinh dưỡng, mà phải dạy trẻ biết ơn khi được nhận bất cứ điều gì. Nhiều đứa trẻ có suy nghĩ ‘đáp ứng yêu cầu con cái là nghĩa vụ của cha mẹ’, trong khi người lớn nuông chiều con để thể hiện đẳng cấp. Bởi vậy, sự nuông chiều của cha mẹ ngày hôm nay sẽ tạo ra những đứa con vô ơn của ngày sau.