Trong hàng thế kỷ, có một bí ẩn làm rất đau đầu nhiều nhà khoa học mà không thể giải đáp. Đó là câu hỏi: Vì sao ban đêm lại tối? Khi đọc câu hỏi bên trên, nhiều người sẽ trả lời: buổi tối, Mặt trời quay qua bên kia địa điểm, làm gì có ánh sáng mà không tối. Thực tế là ở nhiều hành tinh, khi nhìn lên thì trời luôn tối dù quay về mặt trời. Bầu trời bên trái đất sáng lên vào ban ngày có tầng khí quyển.
Vậy tại sao trời lại tối?
Ở những nơi khác, như Mặt trăng, Mặt trời sáng nhưng không gian xung quanh vẫn tối.
Ánh sáng từ khuôn mặt không phải là hạt nhân duy nhất tạo nên bầu trời ánh sáng trái đều vào ban ngày. Ánh sáng khi đến rái đất sẽ được đập và tạo ra ánh sáng ban ngày.
Ở những nơi điều hành tinh có tầng khí quyển khác đi, kể cả khi bạn có thể nhìn về phía mặt trời, bạn cũng chỉ thấy một tinh thể hoạt động sáng lên đơn lẻ chứ không hề sáng như ở bên trái đất.
Vì sao bầu trời lại không sáng như ban ngày? Hiểu biết phổ biến hiện nay là vũ trụ là một khoảng không vô hạn, với thiên thể vô hạn. Mặc dù bạn nhìn theo hướng nào, bạn cũng sẽ hướng tầm nhìn tới một thiên thần, và các thiên thần này đều có thể phát sáng (dù là do nó tự phát sáng hoặc thiên thần có thể chiếu sáng khác).
Vậy thì đúng là nhìn về phía nào bạn cũng phải nhìn thấy trời sáng chứ, tại sao bầu trời lại tối? Nhất nguyên nhân có thể hướng bạn nhìn về, ánh sáng không kịp “sáng” đến Có hai nhân nguyên để giải thích cho điều này, liên kết chặt chẽ đến không gian và thời gian.
Nhân thứ nhất là ánh sáng từ ngôi sao chưa chuyển đến với trái đất để ta quan sát. Dù ánh sáng có tốc độ cực nhanh, khi so với những khoảng rất dài trên vũ trụ thì ánh sáng có thể phải mất rất nhiều năm mới đến trái đất. Do đó khi nhìn vào một ngôi sao, thực tế là bạn đang thấy trạng thái trong quá khứ của nó. Vì nhìn vào quá khứ và nhiều thiên thần cũng có thể chỉ tồn tại một thời gian, nên không phải hướng nào bạn cũng nhìn vào cũng tồn tại một ngôi sao.
Vậy tại sao ban đêm lại không sáng như ban ngày?
Vũ trụ ngày càng giãn nở, và các ngôi sao liên tục chuyển xa chúng ta hơn Nguyên nhân thứ hai là vì vũ trụ vẫn liên tục giãn nở, và khoảng cách giữa các thiên hà ngày càng xa nhau.Các thiên thần có thể liên tục chuyển xa, ánh sáng và tất cả các sóng phát từ thiên thần có thể hướng về bên trái đất sẽ gặp một hiện tượng được gọi là hiệu ứng Doppler: tần số thay đổi khi có sự chuyển đổi.
Điều khiển này sẽ làm cho ứng dụng Doppler, trong đó tần số ánh sáng càng ngày càng giảm khi khoảng cách tăng, và do đó ánh sáng rơi vào vùng hồng ngoại, mắt người nhìn không thấy được Một ví dụ của hiện tượng này là khi bạn đi trên đường và thấy xe cứu hỏa hoặc cứu thương đi về phía mình. Âm thanh phát ra từ tuýt còi sẽ liên tục thay đổi khi xe từ xa đi về gần bạn, sau đó tiếp tục thay đổi khi xe đi xa.
Ánh sáng cũng vậy, khi các thiên thần có thể chuyển đi xa, tần số ánh sáng từ chúng ta sẽ ngày càng thấp, cho đến khi ra khỏi vùng quang phổ nhìn thấy được của con người và trở thành tia hồng ngoại.
Con người không thể nhìn thấy tia hồng ngoại bằng mắt thường mà phải sử dụng các đặc tính của máy chủ loại. Những bức ảnh chụp từ đài quan sát hoặc tinh bảo vệ cũng phải sử dụng máy để bắt được tia hồng ngoại. Nếu như vũ trụ của chúng ta nhỏ hơn và hoàn toàn không giãn nở, bầu trời ban đêm sẽ sáng bừng.
Xem thêm
Ngoài hệ mặt trời của chúng ta ra thì có bao nhiêu hành tinh?